Công đức đó do chính đức Phật đã đạt được dưới cội Bồ Đề sau bốn mươi chín ngày đêm ngồi yên lặng quán xét. Về sau, chư Tổ cũng tiếp nối thành tựu được công đức trí huệ bất diệt này, chẳng những mãi mãi không bị suy hao, mà càng ngày càng sáng tỏ. CÔNG BỐ BÌA VÀ CÁC ẤN BẢN "TRUYỆN CỔ GRIMM - ẤN BẢN ĐẦY ĐỦ NHẤT KÈM 184 MINH HOẠ" Năm 1812, ấn bản đầu tiên của tập truyện "Kinder-und Hausmärchen" (Chuyện kể cho trẻ em và trong gia đình) ra đời tại Berlin, và lập tức gây được tiếng vang trong cộng đồng những nhà nghiên cứu ở Đức. The Sandman chuyển thể từ bộ truyện tranh cùng tên được sáng tác vào những năm 1989 - 1996 của nhà văn Neil Gaiman. Phim là câu chuyện về Mộng đế Morpheus, vị thần cai quản giấc mơ và ác mộng. Trong một lần lên nhân gian, Morpheus gặp biến cố khi bị gã pháp sư xảo quyệt bắt giữ suốt 100 năm. 1. Tiến trinh lịch sử 190 năm hình thành và phát triển đã để lại nhiều dấu ấn qua các di tích, công trinh lịch sử, văn hóa tiêu biểu từ thời kỳ phong kiến đến đấu tranh giải phóng dân tộc và bảo vệ, xây dựng trên đất An Giang. TRUYỆN TRANH CÔNG GIÁO Tượng Đức Mẹ Lộ Đức Tượng Đức Mẹ Ban Ơn Tượng Đức Mẹ Fatima Kinh Thánh ấn bản 2011 (tạm hết hàng) Giá bán tại cửa hàng : 490.000 vnd. Đặt mua online : 490.000 vnd. . Chương 575ĐẠI NẠN Sau khi Mục Cẩm Vân và hai người bạn nhỏ của hắn cắn xé nguyên thần lớn mạnh của Lăng Nguyệt xong thì đều chìm vào giấc ngủ. Tô Lâm An lấy một ít nguyên liệu ra từ trong Vũ Thương rồi lại lựa qua lựa lại trong bụng thú Phệ Căn, tìm ra một vài thứ có thể dùng được để bố trí một trận pháp kết giới xung quanh ô xương. Cây ô xương này có liên hệ thần hồn với Ma quân Phệ Hồn. Rốt cuộc nàng cũng không thể giết sạch sinh linh của Ma giới, thế nên cũng không thể hủy diệt triệt để cái ô xương này mà chỉ có thể dùng trận pháp để vây nó lại, cố định trên chiếc linh thuyền sứt mẻ này. Mà giương ô trong bụng thú Phệ Căn thì còn có thể che chắn được chất dịch ăn mòn kia. Những ngày tiếp theo, Tô Lâm An vừa dưỡng thương, vừa chỉ bảo tu sĩ của trấn Thanh Thủy tu hành. Nàng dựng lên một học đường ở vị trí của quán trà cũ ngoài cổng trấn Thanh Thủy. Từ lúc bắt đầu ngày mới cho đến khi hoàng hôn buông xuống, nàng đều truyền dạy kiến thức ở đó. Tư chất của tu sĩ thế hệ trước ở trấn Thanh Thủy đều rất kém, nhưng trong thế hệ mới lại có không ít người có tư chất xuất chúng. Trước kia nàng thích đọc sách, tinh thông luyện khí, luyện đan và phù văn trận pháp, những cái khác như luyện thể, đao, kiếm, nhạc cụ, thậm chí là cầm kỳ thi họa nàng cũng đều biết một chút. Trong mắt đám tu sĩ ở trấn Thanh Thủy thì dường như chẳng có gì là nàng không làm được. Trong lòng bọn họ, nàng giống như thần linh. Ban đêm, Tô Lâm An quay về lá Ngưng Băng để dưỡng thần, thỉnh thoảng lấy bản đồ Sơn Hà ra xem đi xem lại những nơi phong ấn, cũng đã khoanh vài vòng trên đó. Gần đây, trên bản đồ Sơn Hà đã phát sinh thêm nhiều thay đổi không phải do con người làm ra. Ấn Công Đức nói, đây là điềm báo của việc Thiên đạo sụp đổ. Việc mà nàng cần làm bây giờ chỉ là chờ đợi. Chờ đến khi Thiên đạo mất kiểm soát, sức mạnh quy tắc yếu đi, nàng không phải chịu sự áp chế của nó nữa hoặc sự áp chế giảm đi thì việc giải trừ phong ấn để cứu mẹ nàng sẽ dễ như trở bàn tay. Nhưng quá trình này dài như thế nào, Tô Lâm An đã thầm tính toán trong lòng. Trăm năm, ngàn năm, vạn năm? Nàng không thể thực sự chờ đợi được lâu như vậy. Bây giờ, điều nàng phải làm trước tiên đó là chờ Mục Cẩm Vân tỉnh dậy rồi mới tính đến chuyện khác. Ngày hôm nay, trong học đường. “Đại tiên, khi nào ngài dạy kiếm pháp cho chúng con?” Hồ Viêm Chi hỏi. “Người dạy kiếm pháp cho các ngươi không phải ta.” Tô Lâm An lắc đầu, nói “Hắn vẫn chưa tỉnh.” “Mục sư phụ lại bệnh rồi ư? Ngài ấy yếu ớt thật, chậc chậc.” Một nhóc con khoảng bốn, năm tuổi nói với vẻ nghiêm túc, “Ngài bảo Trữ thúc thúc làm nhiều đồ ăn ngon vào để tẩm bổ cho ngài ấy đi!” Nó còn cầm một thanh kiếm gỗ trong tay, chém hai nhát trông rất ra dáng rồi nói tiếp “Cơ thể khỏe mạnh rồi mới có thể dạy kiếm pháp cho chúng con.” “Vậy chúng ta ngày ngày cầu đại tiên phù hộ để ngài ấy mau chóng khỏe lại.” Nói rồi, một đám nhóc con lấy hương từ trong túi ra một cách rất tự nhiên, sau khi cắm chắc vào củ khoai tây thì mang đến đặt trên cái bàn trước mặt Tô Lâm An. Thiếu niên Hồ Viêm Chi thích kiếm thuật nhất còn đặt một củ cải khắc hình Mục Cẩm Vân lên bàn, “Hồng Phù tỷ tỷ nói như thế này sẽ nhanh khỏi hơn. Con cung phụng Kiếm Tiên, sau này luyện kiếm sẽ luôn được suôn sẻ.” Khóe mắt Tô Lâm An giật khẽ. Chẳng phải trước đây khi ngươi cầu ta chúc phúc, còn nói một kiếm của ta có thể chém nứt trời cao sao? Chưa được bao lâu đã chuyển sang bái Mục Cẩm Vân rồi! Nhưng đúng là cứ dăm ba bữa Mục Cẩm Vân lại bị thương, mà còn đều là vì nàng. Nếu như có niệm lực tinh khiết để chống đỡ thì cũng là một chuyện tốt với hắn. Nàng cười, “Nếu như hắn tỉnh lại sẽ nhận ngươi làm đại đệ tử.” Hồ Viêm Chi tức thì trưng ra vẻ mặt buồn rười rượi. Cậu bé xòe tay ra, để lộ ra một mảnh lá trúc “Con vẫn chưa chinh phục được luồng kiếm khí này.” Chiếc lá trúc mang kiếm khí ấy như một con cá nhỏ, bơi qua bơi lại linh hoạt trong lòng bàn tay cậu bé. Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Tô Lâm An, con cá nhỏ bèn nhảy vọt lên luôn. Cậu bé vội vã chụp lấy mới có thể giữ chặt con cá đó trong lòng bàn tay. “Mục tiền bối nói chờ cho đến khi con chinh phục được nó mới nhận con.” Ngày nào Hồ Viêm Chi cũng so tài với luồng kiếm khí ấy, trên người đã đầy vết kiếm. Tính cả những ngày tu luyện trong lá Ngưng Băng, cậu bé đã kiên trì được năm năm. Cũng chính vì điều đó mà trông cậu bé trưởng thành hơn nhiều so với trước đây. Từ một nhóc con răng trắng môi hồng trở thành một thanh niên chín chắn, chỉ có ở trước mặt đại tiên mới để lộ ra tính cách trẻ con. Tuy vậy, Hồ Viêm Chi đã khổ luyện năm năm nhưng vẫn chẳng thể khống chế hoàn toàn luồng kiếm khí này. Giống như vừa nãy, con cá nhỏ suýt nữa đã nhảy ra khỏi lòng bàn tay cậu bé. Cậu bé chắp hai tay lại giống như đang hành lễ, “Củ cải đại tiên, con không muốn đi cửa sau.”. Tô Lâm An “…” Trước đây Mục Cẩm Vân cảm thấy Hồ Viêm Chi bám riết lấy nàng thật là phiền, cố ý tạo ra một luồng kiếm khí để tách cậu bé ra. Kiếm thuật của hắn xuất quỷ nhập thần, cho dù chỉ là một luồng kiếm khí nhỏ nhoi cũng ẩn chứa kiếm ý to lớn. Đối với một đứa trẻ như Hồ Viêm Chi mà nói, muốn lĩnh ngộ được ý nghĩa sâu xa trong đó và muốn chinh phục nó không phải là điều dễ dàng. Nàng thấy được những vết kiếm trên khắp người cậu bé. Những vết thương đó là sự kiên trì và lý tưởng của cậu bé. “Vạn sự khởi đầu nan…” Một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi ở bên cạnh đẩy Hồ Viêm Chi ra, cười tủm tỉm, “Mãi không khởi đầu được thì mãi khó.” Chẳng phải sao, cậu ta đã đấu tranh với luồng kiếm khí này lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thu phục được nó, thảm thật sự. Cô bé luôn cảm thấy Hồ Viêm chẳng có thiên phú kiếm đạo gì cả, chi bằng tỉnh ngộ sớm chút, học một cái khác đi. Luyện đan không tốt sao? Trận pháp cũng rất thú vị mà! Suốt ngày ép buộc hành hạ bản thân đến mức mình đầy thương tích, nhìn như kẻ dị hợm. Tô Lâm An nhớ ra cô bé này. Cô bé tên là Kim Nguyên Bảo, dung mạo cực kỳ ngọt ngào xinh xắn, dáng người thì yểu điệu, còn nhỏ tuổi mà đã có đường cong rõ nét, vừa gợi cảm vừa ngây thơ, là một tiểu mỹ nhân dung nhan mỹ miều. Lần trước cô bé cầu nguyện ở chỗ nàng, cầu một đức lang quân như ý, chỉ mong làm uyên ương chẳng cầu làm thần tiên. Kim Nguyên Bảo lấy một hộp gỗ ra, trong đó có ba viên đan “Đại tiên, đây là đan dược con đã luyện hôm qua. Con đã tự sửa công thức, ngài xem thế nào.” Những viên đan dược đen thui còn vương một chút mùi cháy khét. Tô Lâm An nghe cô bé đọc tên những dược thảo trong công thức luyện đan ra, rồi hỏi cách luyện chế một cách kỹ càng, sau đó mới nói với giọng buồn cười “Công thức biến đổi không có vấn đề gì lớn, nhưng linh đan đã biến thành độc đan, ngươi đã nghĩ ra nguyên nhân chưa?” Công thức sửa thế không sai, Kim Nguyên Bảo vui vẻ ra mặt. Nhưng nghe thấy hai chữ “độc đan” thì cô bé tức thì trợn trừng mắt, “Có độc? Con đã cho thỏ dùng thử, không có độc.” “Độc làm tê liệt nguyên thần.” Những con thỏ thử thuốc đều là động vật thông thường có linh trí thấp, tất nhiên là cô bé không thể nhận ra được việc nguyên thần của chúng đã bị tê liệt. Trong đám trẻ ở trấn Thanh Thủy, tư chất của Kim Nguyên Bảo không tốt lắm, giờ tu vi mới đến Trúc Cơ, mà cô bé cũng không dốc lòng vào việc khổ luyện. Có điều cô bé rất có hứng thú với luyện đan, trong những buổi luyện đan, cô bé đều nghe giảng cực kỳ nghiêm túc. Kim Nguyên Bảo còn dự định sau khi được đại tiên công nhận thì sẽ hào phóng đưa thuốc cho Hồ Viêm Chi, nhưng không ngờ thứ cô bé luyện ra không phải là thuốc mà là độc. Kim Nguyên Bảo tức thì ủ rũ, yên lặng cúi đầu rồi lùi sang một bên. Hồ Viêm Chi ở bên cạnh khẽ an ủi cô bé “Không sao, về xem lại cẩn thận xem sai ở đâu rồi luyện lại là được.” “Hết dược thảo rồi.” “Ta định vào núi luyện kiếm, nhân tiện đi hái thuốc cùng ngươi cũng được.” . “Nhân tiện đi cùng ta?” Kim Nguyên Bảo vừa mỉm cười, nghe vậy lập tức chau mày bĩu môi, tỏ ra hơi tức giận. Hồ Viêm lập tức nghiêm mặt nói “Nhân tiện luyện kiếm.” Dưới sự che chở của nàng, những đứa trẻ này như sống ở chốn thế ngoại đào nguyên. Cho dù trước đây có mấy lần gặp phải cảnh ngộ khó khăn nhưng cũng do những người lớn chống đỡ. Chúng chưa từng phải đối mặt trực diện với nguy hiểm, không biết thế gian hiểm ác. Tô Lâm An thích nhìn những gương mặt tràn trề sức sống này. Khác với thế giới bên ngoài, trong mắt chúng có ánh sáng. Nhưng mà ở cái thế giới ăn thịt người ngoài kia, chính là bóng tối vô biên vô tận, lúc nào cũng có thể nuốt chửng chùm ánh sáng này. Xem ra, vẫn phải mở thêm một môn học nữa, phải cho đám nhóc chưa từng rời khỏi trấn Thanh Thủy này biết thế giới bên ngoài rốt cuộc như thế nào. Tô Lâm An hạ quyết tâm để mọi người hiểu được tình hình của thế giới bên ngoài, nhưng kết quả là nàng vừa dạy được hai ngày thì phát hiện ô xương chấn động. Hạt giống treo trên chiếc ô xương cũng lắc lư, lúc va vào chiếc ô còn phát ra tiếng loảng xoảng. Nàng ra ngoài xem xét, vừa ra đã nghe thấy tiếng Ma quân Phệ Hồn vọng tới “Ngươi ra ngoài rồi? Gần đây, bên ngoài không được yên ổn lắm.” “Trong hư không, đá Thiên Vẫn rơi xuống ngày càng nhiều, có một ít nện trúng Kiến Mộc khiến cây bốc cháy, có vài chục hạ giới bị liên lụy đã biến thành biển lửa.” Hạ giới bị hủy, linh khí ở một vài thượng giới cũng bị ảnh hưởng. Tình hình của thượng giới hiện giờ cực kỳ hỗn loạn, mọi người đều chạy về vùng có linh khí dồi dào. Các nơi nổ ra xung đột không dứt, khắp nơi đều là chiến trường. “Thiên tai không ngừng xảy ra, hơn nữa mức độ nguy hại cực lớn, không chỉ là người thường mà ngay cả tu sĩ cũng khó lòng chống đỡ.” “Linh thú nổi điên, cho dù là linh thú ăn cỏ vốn dịu ngoan cũng trở nên dễ bị kích động, thích tấn công nhân loại.” Ông ta dừng lại một lúc rồi tiếp lời, “Biến hóa mấu chốt nhất là, khi phân thân xuống hạ giới, sẽ phải chịu ít áp chế hơn.” Trước đấy ông ta nói nhiều thế chỉ là để lót nền, câu này mới là quan trọng nhất. Hạ giới xảy ra nhiều điều bất trắc như vậy, tất nhiên tu sĩ thượng giới phải xuống dưới xem xét, xem có thể cứu vớt được gì không, như việc dập tắt biển lửa chẳng hạn. Trước đây đều là phân thân mang theo Tiên Sứ Lệnh để xuống hạ giới, hơn nữa còn không được thi triển pháp thuật quá mức cường đại để tránh phải chịu sự áp chế từ quy tắc Thiên đạo. Đâu ngờ lần này có phân thân của một tu sĩ suýt nữa đã vùi thân trong biển lửa, bản tôn của hắn vẫn luôn theo dõi, lúc nguy cấp đã chủ động ứng cứu. Hắn ta tưởng rằng mình sẽ bị cắn trả nên đã chuẩn bị sẵn tinh thần là sẽ bị thương, nhưng không ngờ cuối cùng lại chẳng hề bị thiên đạo trừng phạt. Phát hiện này khiến hắn cực kỳ khiếp sợ, sau đó hắn lại dè dặt thử lại mấy phen. Năm đó, hoang chủ Thu hoang giáng cho châu Vân Lai một chưởng, kết quả bản thân bị thương nặng, phải bế quan nhiều năm để dưỡng thương. Bây giờ, bọn họ ở trên thượng giới lại có thể can thiệp một chút đối với hạ giới, căn bản không cần phái phân thân xuống. Điều này khiến mọi người nhận ra, sức mạnh không thể mạo phạm của quy tắc Thiên đạo đã bắt đầu suy yếu. Mặc dù chưa biến mất nhưng nó đã không còn là điều không thể vi phạm nữa, đã có lỗ hổng để chui qua rồi. “Một thế lực có tên là Thiên Cơ Lâu đã xuất hiện. Bọn họ tiên đoán Thiên đạo sẽ sụp đổ, còn nói tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Thiên Ma ở ngoại vực.” “Đại nạn sắp giáng xuống, Thiên Ma lại xuất hiện.” “Ta nghĩ, người bọn họ nói đến hẳn là ngươi.” Ma quân Phệ Hồn nói một cách chắc nịch. Add bookmark Ảnh bìa Tác giả Thanh Sam Yên Vũ Thể loại Kiếm hiệpHuyền Huyễn Tình trạng Hoàn thành Số chương 709 Nguồn Waka Lượt đọc 217,947 Cập nhật 07/10/2021 NỮ MA ĐẦU THẤT THẾ Khi tỉnh lại, Tô Lâm An phát hiện nguyên thần mình bị giam trong một thanh kiếm gỉ cùng với ấn Công Đức. Nàng gặp được Mục Cẩm Vân - một thiếu niên kỳ lạ, bề ngoài thì thiện lương nhưng bản chất lại xấu xa không từ thủ đoạn. Nhưng chỉ hắn mới nhìn thấy và nghe được mình nói, vì thế mà Tô Lâm An đành phải nhẫn nhịn, đi theo hắn hòng tìm cơ hội trở mình. Hai người đến trấn Thanh Thủy, lên núi tìm bảo vật và tình cờ cứu giúp hai ông cháu nọ, chính vì vậy mà đắc tội với Trương gia. Sau đó, hai người đi vào một cái giếng cây và liên tiếp gặp phải những chuyện ly kỳ. Hành trình dài phía trước có những điều gì mới lạ chờ đón hai người? Tại sao chỉ có Mục Cẩm Vân có thể nhìn thấy Tô Lâm An? Advertisement Last edited 06/08/2021 Home Manhua Công Đức Ấn Rating Công Đức Ấn Average / 5 out of 15 Rank N/A, it has views Authors Artists Genres Tags Summary Đọc truyện tranh Công Đức Ấn chap, spoil, Novel, truyện chữ, Full Chapter, RAW mới nhất. Đọc truyện tranh ngôn tình, đam mỹ, manhwa, manhua, hentai tại mi2manga, nettruyen, ungtycomics, ưng tỷ, truyengihot mới nhất miễn phí. LATEST MANGA RELEASES Chapter 7 5 Tháng Tám, 2021 Chapter 6 5 Tháng Tám, 2021 Chapter 5 5 Tháng Tám, 2021 Chapter 4 5 Tháng Tám, 2021 Chapter 3 5 Tháng Tám, 2021 Chapter 2 5 Tháng Tám, 2021 Chapter 1 5 Tháng Tám, 2021 MANGA DISCUSSION Chương 531KHÔNG NỢ GÌ NHAU Sấm ngưng mưa ngừng, một chiếc cầu vồng bắc ngang trời. Những giọt nước mưa còn chưa kịp biến mất khúc xạ lại ánh sáng rực rỡ khắp trời, còn chói mắt hơn cả đá quý châu ngọc. Cảnh sắc tuy đẹp nhưng Tô Lâm An chẳng có tâm trạng để ngắm. Hiện giờ nàng vẫn còn bị thương rất nặng, cho nên không dám tùy ý thi triển pháp quyết dẫn động linh khí trời đất. Vì thế chỉ có thể dựa vào Mục Cẩm Vân, để Mục Cẩm Vân đưa nàng đi. Nàng cũng là người co được dãn được, lúc cao ngạo thì nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, xinh đẹp lạnh lùng cao quý, như tiên tử trên trời, không dính bụi trần. Lúc này thì nàng lại nũng nịu tha thiết nhìn Mục Cẩm Vân, đôi mắt ấy giống như chứa đựng những vì sao, khiến cho lòng người cũng run rẩy. Lúc này Mục Cẩm Vân mới bất đắc dĩ đứng dậy, nói “Đi thôi.” Hắn ôm Tô Lâm An ngự kiếm phi hành, đứng trên kiếm, tiếp tục nói “Ta giúp nàng liệt kê lại những chuyện cần làm.” “Đi tìm trấn Thanh Thủy trước, sau đó là Ma quân Phệ Hồn Tô Tiễn. Mùng chín tháng sau Ma giới có biến, nửa năm sau Khương Chỉ Khanh thành thân...” “Dĩ nhiên việc quan trọng nhất vẫn là phá giải phong ấn Thiên Ma, nhưng mà phong ấn Thiên Ma có rất nhiều. Nếu như phá giải một nơi, những chỗ khác nhất định sẽ càng thêm khó khăn. Tốt nhất là có thể tiến hành cùng lúc.” “Những chỗ phong ấn khác chúng ta vẫn chưa biết.” “Có lẽ hai vị nghi chủ mới biết rõ nhất.” “Chuyện thì rất nhiều, quan trọng nhất là lúc làm còn phải dè chừng quy tắc Thiên đạo, sơ ý là sẽ bị trời phạt ngay.” Mục Cẩm Vân xoa mái tóc ổ gà của Tô Lâm An. Hắn vốn không định nhắc nhở nàng, bởi nàng là người phụ nữ cho dù có chết cũng phải chết thật xinh đẹp, nếu nàng biết dáng vẻ bây giờ của mình chỉ sợ sẽ xấu hổ muốn chết ngay mất. Nhưng mà lòng bàn tay hắn rất ngứa, thấy mái tóc nàng rối tinh, còn xơ xác, hắn không kìm được mà muốn thay nàng chải chuốt lại cho mượt. Lúc ngón tay hắn luồn vào tóc nàng, cuối cùng Tô Lâm An cũng ý thức được sự khác thường của mái tóc mình, đã xảy ra chuyện gì? Mái tóc dài suôn mượt của nàng sao lại rối tinh thế này? Tô Lâm An giờ tay sờ tóc của mình một cái sau đó tay cũng run rẩy, định thi triển thuật Thủy Kính để nhìn xem rốt cuộc dáng vẻ bây giờ của nàng thế nào. Mục Cẩm Vân lập tức nhận ra nàng định làm gì. Hắn rất muốn tự vả mình một cái, không quản được cái tay của mình, giờ thì hay rồi, nàng nhận ra rồi. Nhưng chuyện đã xảy ra hắn cũng không có khả năng giấu giếm thêm nữa, chỉ có thể ngăn Tô Lâm An thi triển pháp thuật, sau đó lấy thủy kính mờ mờ để trước mặt Tô Lâm An. Tô Lâm An đã nhìn thấy dáng vẻ lúc này của nàng. Đập vào mắt nàng là một mái tóc khô rối không thể chịu được. Sắc mặt tiều tụy, dưới mắt còn có quầng thâm, môi khô nứt nẻ. Không ngờ nàng lại bị Thiên đạo đánh ra nông nỗi này? Vậy mà nàng còn vác theo cái đầu ổ gà này chớp mắt làm nũng với Mục Cẩm Vân! Nắm đấm đột nhiên siết chặt, vẻ mặt có phần căng cứng, cằm rụt lại, đầu hơi cúi thấp, lông mi cũng rủ xuống, trông cả người nàng giống như đưa đám. Mục Cẩm Vân nhìn thấy mà đau lòng, định an ủi thì thấy Tô Lâm An đã ngầng đầu, cực kỳ vui vẻ nói “Ông trời cũng ghen tỵ với nhan sắc của ta, bị sét đánh mà vẫn xinh đẹp như vậy.” Phải rồi, về mặt diện mạo, sự tự tin của nàng phải nói là chẳng ai sánh bằng. Tuy nói tự tin vô cùng, song Tô Lâm An vẫn soi gương chải tóc một hồi. Lúc nàng đi qua một khóm hoa còn tiện tay hái lấy mấy cành, bện cho mình một vòng hoa đội đầu, trông nàng đã trở nên hoạt bát, đáng yêu hơn rất nhiều. Nàng không những làm cho bản thân mà còn bện cho Mục Cẩm Vân một cái. Hai người không giống như ra ngoài làm việc, mà giống như đi chơi tiết Thanh Minh hơn. Đồng bằng Cổ Tỉnh bị phong ấn lại một lần nữa, bọn họ không thể lại gần quá mức, chỉ có thể lựa chọn đi vòng qua sau đó tiến vào hư không vô tận. Nàng muốn đi vào nhìn cái đầu của nương một cái thôi cũng không làm được. Tâm trạng Tô Lâm An không tốt, hái hoa cũng chỉ là để tìm niềm vui trong cái khổ. Lúc vòng qua đồng bằng Cổ Tỉnh, nhìn thấy phù văn màu vàng xa xa trên bầu trời, tâm trạng nàng càng ủ rũ, đầu cũng cúi thấp hơn. Nhưng mà Mục Cẩm Vân nói đúng. Nàng không biết chắc chắn những vị trí phong ấn khác, bây giờ mà tùy tiện phá hủy phong ấn của cái đầu, chắc chắn sẽ rút dây động rừng. Cả hai vẫn chưa khôi phục lại được thực lực vốn có. Chuyện nhỏ mà không kiên nhẫn sẽ làm hỏng chuyện lớn. Tô Lâm An nhìn đồng bằng Cổ Tỉnh phía xa xa, trong lòng thầm nói “Nương, người tạm thời cố chịu đựng, con sẽ tới cứu người, đưa người trở về nhà.” Lúc tới hư không, Mục Cẩm Vân lấy ra một chiếc linh thuyền hư không. Thuyền không lớn nhưng đủ dùng. Hai người vừa vào hư không đã gặp một viên thiên thạch xẹt qua với tốc độ cao, suýt chút nữa đã va phải. Sau khi Mục Cẩm Vân điều khiển linh thuyền né tránh xong mới quay sang nói “Những khu vực xung quanh đều đã lục soát, nhưng không phát hiện ra tung tích bọn họ.” Hư không rộng lớn, khó mà tưởng tượng nổi. Không có thú Phệ Căn, muốn tìm kiếm vô định trong hư không là chuyện không hề dễ dàng, hầu hết bọn họ cũng chỉ tìm kiếm ở vòng ngoài, không dám đi sâu vào bên trong hư không. “Lúc này hư không càng nguy hiểm hơn so với lúc trước. Gió bão khe nứt, hố đen, đá thiên thạch ngày càng nhiều.” Mục Cẩm Vân cảm thán, “Ngay cả vùng rìa vốn là an toàn nhất cũng hiểm nguy bốn phía. Những năm gần đây dị tượng trời đất xuất hiện ngày càng nhiều.” Hắn ngẩng đầu nhìn trời, “Cũng chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Tô Lâm An lập tức nghĩ tới chuyện ấn Công Đức nói rằng Thiên đạo sắp sụp đổ, chuyện nó muốn thay thế Thiên đạo. Còn cả những vết nứt mà lúc trước nàng đã nhìn thấy. Có lẽ, những hiện tượng dị thường này chính là dấu hiệu Thiên đạo sụp đổ. Trời đều đã nứt rồi, khe nứt sao lại không nhiều cho được, hư không tất nhiên sẽ càng nguy hiểm? “Tốt nhất là nên có phương hướng.” Nếu không, có câu “Vào hư không có đi mà không có về”, nếu không có phương hướng chính xác, bọn họ rất có thể sẽ đi ngược hướng, càng đi càng cách xa mục tiêu. “Ta dùng thần thức...” Còn chưa nói xong liền nghe thấy Khoa Đẩu Hỏa kêu lên một tiếng ở trong biển thần thức, “Ta biết phương hướng!” “Từ lúc đầu ta đã nuốt một lượng linh khí lớn trên người Tiểu Bạch, ta với nó có chút liên hệ thần hồn.” Lúc trước nó cũng không chắc chắn, tới khi tiến vào hư không thì nó lập tức có một cảm ứng mơ hồ, có lẽ có thể gọi là trực giác. Tuy nó không dám khẳng định nhưng mà lúc này có phương hướng vẫn tốt hơn là không có. Sau khi giải thích rõ ràng, Khoa Đẩu Hỏa tiếp tục nói “Ta cảm thấy là phía bên này.” “Ngươi chắc chắn mấy phần?” Lúc Khoa Đẩu Hỏa nói chuyện đã bay ra từ đầu vai của Tô Lâm An, sau khi Mục Cẩm Vân nhìn thấy liền lên tiếng hỏi. “Một trăm phần trăm!” Khoa Đẩu Hỏa nhìn không vừa mắt Mục Cẩm Vân đã lâu rồi. Vốn nó chỉ chắc chắn sáu bảy phần, nhưng lúc này cũng lớn tiếng gào to hết sức, đồng thời nói “Đi sai thì ta gọi ngươi là cha!” Mục Cẩm Vân không trả lời nó, điều khiển linh thuyền đi theo hướng Khoa Đẩu Hỏa chỉ. Khoa Đẩu Hỏa không chịu bỏ qua, không ngừng kêu lên, “Vậy nếu ta đúng thì sao?” Mục Cẩm Vân vẫn không lên tiếng. “Ngươi điếc hả? Ta nói nếu ta chỉ đường đúng thì sao?” Khoa Đẩu Hỏa liên tục ồn ào, cuối cùng Mục Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn nó một cái, nói “Ta thay Tô Lâm An cảm ơn ngươi?” Khoa Đẩu Hỏa “...” Ờ phải ha, nó cũng muốn tìm Tiểu Bạch. Hơn nữa, suy cho cùng đều là chuyện của Tô Lâm An, liên quan quái gì tới Mục Cẩm Vân đâu. Nhưng ai thèm ngươi cảm ơn chứ! Hừ! Hư không vô tận, ở một nơi kề cận khe nứt. Gió khe nứt rất cuồng bạo, giống như một con cá lớn há to miệng, không ngừng hút đá vụn ở xung quanh tới, lấp đầy khe hở chính giữa. Theo lý thuyết, bất cứ sinh linh nào bị nuốt vào cũng không tránh khỏi kết cục bị gió mạnh xé nát, vậy mà giờ đây trong khe hở kia lại có tiếng người. Một con thú Phệ Căn lượn lờ ở chính giữa khe nứt. Cơ thể nó phủ đầy dịch nhầy, có thể ngăn cản gió bão ở khe nứt rất hiệu quả, mà ở giữa cái vòng mà thú Phệ Căn quây lấy chính là một hòn đảo nhỏ trôi lơ lửng, trên đảo phủ đầy cây xanh. Trong đó bên trái thì một vùng đỏ rực, bên phải thì màu xanh phủ kín. Trên đảo có một cây cột đá rất cao, vốn là trên cây cột đó có dây leo quấn trọn lấy, đó là giàn leo mà Tiểu Lục đã tự làm cho mình, và lúc này có một người đang đứng trên giàn, ngẩng đầu nói với thú Phệ Căn “Ngươi đưa ta quay lại, ta muốn nhìn xem sao.” Người nói là Sở Tài Nguyên, hắn để mình trần, hốc mắt hồng hồng. Rõ ràng vóc người rất khôi ngô, cao lớn, nhưng thực tế vẫn chỉ là một tên mít ướt. “Có phải Củ cải đại tiên với kiếm tiên Khương Chỉ Khanh đã mất rồi không?” “Kẻ dùng cánh hoa hẳn chỉ là phân thân.” Thú Phệ Căn có lòng tốt giải thích, “Chết rồi thì thôi, bản tôn còn sống là được.” Thú Phệ Căn chính là con đã nuốt Tô Lâm An lúc trước, cũng là con thú Phệ Căn đưa cho nàng chiếc váy đỏ. Nó không đồng ý làm linh thú của Tô Lâm An nhưng tặng nàng ba cánh hoa và hứa sẽ giúp nàng ba lần. Nó ở hư không sống đã mấy trăm ngàn năm. Ngay cả nghi chủ cũng không bắt được nó. Lúc thấy Tô Lâm An ngã xuống, nó thấy có một giọt máu tươi bay ra nên đoán đó là phân thân. Lúc này nó tốt bụng giải thích cho tên nhóc kia, nào ngờ hắn còn ầm ĩ không ngừng, nó rất muốn đớp ngay một phát để hai tai được yên tĩnh một hồi. Thú Phệ Căn há miệng, đang định nổi giận thì thấy có một vật thể lao tới từ xa. Nó thè lưỡi cuốn lấy miếng thịt, nuốt luôn vào bụng, lúc này mới đỡ tức hơn tí. Nếu không phải cái tên nhóc Trữ Tần kia cho nó ăn thứ ngon, nó đã nuốt cái tên Sở Tài Nguyên đáng ghét này vào bụng từ lâu rồi. Cái tên ồn ào này! Phiền chết đi được! “Vậy, còn kiếm tiên kia?” Sau khi Khương Chỉ Khanh biết Sở Tài Nguyên từng là đệ tử của Tàng Kiếm Sơn, mấy năm nay vẫn luôn nghiêm túc dạy hắn kiếm pháp, trong lòng hắn đã coi Khương Chỉ Khanh là sư phụ. Hoặc, có thể gọi là sư gia. “Chịu!” Nó nhận được lông chim thì lập tức phi độn rời đi, đâu kịp xen vào chuyện của người khác. Ở đó có tận hai vị nghi chủ, nếu nó không chạy thì khéo sẽ bị bắt làm thú cưỡi mất. “Vì Tô Lâm An và đống thịt kia nên ta không so đo với tên nhóc như ngươi, ngươi mà dám làm phiền ta thì ta sẽ không tha cho ngươi nữa đâu.” Sau khi quát cho một tràng, thú Phệ Căn lại cúi đầu xuống, yên lặng nhìn vết nứt. “Đợi khi gió bão bên ngoài giảm xuống, ta sẽ rời đi.” “Ta sẽ không trông các ngươi nữa đâu.” “Cứu các ngươi thoát khỏi đó đã là ta quá nhân từ rồi.” “Có hai Thiên Tiên che chở cho các ngươi, chỉ cần không bị người khác tìm thấy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.” Nó nhìn khe nứt lẩm bẩm nói, “Nha đầu chết tiệt, ta chẳng nợ ngươi cái gì cả.” Nó mạo hiểm tính mạng cứu người từ trong tay hai nghi chủ, giá đổi lại là ba cánh hoa. Sau này hai bên không ai nợ ai! Chương 523KIẾM TRẬN Tô Lâm An không biết trong mắt Sơn Thu Đường nàng đã trở thành một con lão thụ yêu. Nàng đưa người rời khỏi cây cầu, lại nghĩ hết mọi cách khắc chế trùng Huyết Duyên, để võ giả ngoại vực có cơ hội lấy lại sức, coi như là đã giải quyết được vấn đề bên kia rồi, giờ nàng cần đối phó với nguy cơ trước mắt. Rừng trúc trải dài trong hư không đã bị một cơn lốc trong kẽ nứt phá hủy hoàn toàn. Cây cầu dưới chân thoáng lắc lư như bị một bàn tay khổng lồ đè lại hai đầu rồi đột ngột ép mạnh một cái, máu thịt trên cầu nhấp nhô, dây leo phía trên như bị một ngọn lửa đốt cháy, chỉ trong chớp mắt đã khô héo. Chỗ gãy ban đầu không cầm cự được đầu tiên, sau khi bị một lực lớn đè xuống, nó gãy rắc một tiếng, máu thịt văng tung tóe khắp nơi. Ngay sau đó, bắt đầu từ nơi ấy, cả cây cầu cứ thế sụp đổ dần, ngay cả nửa đoạn cầu đã từng đứng sừng sững ngàn năm hư không cũng không ngoại lệ, cứ thế gãy dần từng tấc sau đó bị gió lốc từ kẽ nứt thổi qua xoáy cho nát nhừ, trừ một vùng sương đỏ thình lình xuất hiện trong hư không thì chẳng còn thấy vết tích nào khác tồn tại. Sau lưng, cây cầu nhanh chóng nứt vỡ, phía trước, vô vàn thanh kiếm được hóa thành từ ánh sáng vàng kim không ngừng chém xuống, như muốn diệt sạch toàn bộ những kẻ trong kiếm trận, tình thế lúc này đang cực kỳ nguy cấp. Trong lòng Tô Lâm An nảy ra một ý. Khoa Đẩu Hỏa bùng cháy, bao bọc Tô Lâm An bên trong. Nó còn thảnh thơi nói giỡn “Người ta hay nói cái gì mà phượng hoàng tắm lửa tái sinh, còn ngươi thì...” “Ta hơi nhiều màu.” Lúc nói đến đây, trong giọng của nó còn có phần đắc ý, sắp về giới tu chân rồi, nó cũng có thể khoe màu sắc mới của mình cho Tiểu Bạch xem, đẹp thế này cơ mà. “Ngươi đứng giữa ánh lửa rực rỡ, chói mắt của ta, trông cứ như một con gà cảnh ngũ sắc ấy.” Tô Lâm An “...” Khoa Đẩu Hỏa nói giỡn xong với Tô Lâm An liền nhìn sang Mục Cẩm Vân, nhất thời cơn giận lại bùng lên, ngọn lửa lặng yên bay về phía Mục Cẩm Vân đang nhắm mắt. Nó ghét Mục Cẩm Vân! Chính hắn đã bóp nát nhóc chim lửa! Nếu không nó còn có thể dẫn nhóc con đó về, nuôi cùng với Tiểu Bạch. Tên súc sinh độc ác này. Nó, nó, nó... Không phải Mục Cẩm Vân thích dựa vào nhan sắc để mê hoặc Tô Lâm An, khiến nàng ta thần hồn điên đảo sao? Đã vậy, nó sẽ lén đốt trụi lông mày và tóc của hắn! Để xem, khi là một kẻ hói đầu rồi thì hắn còn làm dáng thế nào nữa. Hừ! Ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa lén lút bay qua, ngay khi nó sắp bén đến lông mày của Mục Cẩm Vân, hắn như đã phát hiện ra, lập tức mở mắt, đồng tử lạnh lẽo như có xoáy nước đang cuộn dòng. Khoa Đẩu Hỏa tức thì cảm thấy thần thức choáng váng, ngọn lửa như bàn tay vừa vươn ra ngoài đã bị cái liếc mắt của Mục Cẩm Vân dọa cho rụt lại ngay. Khi nhận ra mình đã bị một ánh mắt dọa cho sun lửa, Khoa Đẩu Hỏa định ác thêm một chút, đã nghe Tô Lâm An hô lên, “Đừng có ngây ra nữa, phá trận!” Khoa Đẩu Hỏa vội điều chỉnh lại cảm xúc, khiến ngọn lửa bùng cháy đến mức cực hạn, nhuộm cho cả màn trời trở nên rực rỡ. Cả người Tô Lâm An đều đang bốc lửa, đối mặt với kiếm trận, nàng không hề tránh né, biến mình thành một quả cầu lửa rồi đâm thẳng vào giữa kiếm trận. Có sự am hiểu về trận pháp thiên địa càn khôn, nàng rất dễ dàng tìm ra được mắt trận. Bởi vậy, một quả cầu lửa này đã đập trúng vào vị trí then chốt nhất trong kiếm trận. Trong kiếm trận có hơn một vạn thanh trường kiếm cổ xưa, kiếm trận tru tà cũng là do chính chúng tạo thành. Khi gặp phải kẻ địch, kiếm trận sẽ chủ động công kích, bắn ra những đường kiếm khí vô cùng mạnh mẽ. Mà thứ khiến cho những thanh kiếm này tấn công chính là một thanh kiếm được giấu trong ngàn vạn thanh kiếm, vẻ ngoài thì trông cũng giống hệt với những thanh kiếm khác Thanh kiếm đó chính là mắt trận, một kiếm linh do Thiên Tiên nuôi ngày dưỡng đêm. Bởi vì được vô số niệm lực cung phụng nên kiếm linh càng ngày càng thông tuệ, cơ thể cũng từ từ hóa thành thực thể, có thể hiện hình trong một khoảng thời gian ngắn, nhìn qua không khác gì người thật. Lúc này, nó đang núp trong trận pháp, chỉ huy những thanh phi kiếm tấn công. Bỗng nó thấy một quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống, nhưng quả cầu lửa kia không phải màu đỏ, mà là một màu sắc rất quỷ dị, hơn nữa có được khí tức rất hùng hậu. Dù quả cầu lửa còn chưa tới gần nhưng kiếm linh cũng đã có thể cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ, ngay cả thân kiếm cũng như sắp bị nung chảy. Rõ ràng còn cách xa như vậy, nó lại có cảm giác như một lần nữa bị quẳng vào lò luyện, lại phải trải qua nỗi khổ ngàn búa giáng xuống. Cho tới nay nó đều tu hành nhờ vào niệm lực, quá trình lên cấp cũng vô cùng dễ dàng, nỗi đau khổ bị ngàn búa rèn giũa khi xưa như thể đã bị nó quên đi từ lâu. Nhưng hôm nay, trong khoảnh khắc này, ký ức đó đã một lần nữa bị gợi nhớ lại, làm cả người nó cũng hơi run rẩy vì sợ hãi. “Không thể nào!” Nó nghĩ, mình là kiếm linh, nắm trong tay ngàn vạn thanh kiếm tiên được thu thập trong cả lưỡng nghi tam giới bát hoang, ngay cả chủ nhân cũng không dám sơ ý bước vào trong trận này, không ai có thể gây tổn hại đến nó. Trận pháp vạn kiếm vô cùng to lớn, chân thân của nó lại được giấu kín trong đó, không hề để lộ ra, quả cầu lửa sẽ không thể nào đập trúng người nó. Nó liên tục an ủi bản thân, đồng thời, lại một lần nữa ra kiếm, kiếm khí hóa thành bức tường, bao phủ toàn bộ bầu trời phía trên kiếm trận, có thể tấn công, cũng có thể phòng thủ, đó chính là điểm mạnh mẽ của trận pháp vạn kiếm này. Tuy nhiên, nó vẫn đánh giá thấp uy lực của quả cầu lửa. Vào khoảnh khắc quả cầu đụng vào bức tường kiếm khí, cả người kiếm linh đều run lên. ... Ngay khoảnh khắc Tô Lâm An rơi vào trận pháp, kiếm tiên đã lao lên, phát ra một tiếng ngân dài. Nàng nhìn chằm chằm vào thực thể lờ mờ của kiếm linh, đó là một chàng thanh niên trẻ tuổi, tướng mạo bình thường. Khi nàng được Khoa Đẩu Hỏa bọc lấy đụng vào trên kiếm khí, bóng dáng thanh niên kia thoáng cái đã mờ đi, tựa như bị lửa đốt cháy, ngũ quan cũng trở nên vặn vẹo không rõ. Tô Lâm An không chút do dự, vươn tay, tóm lấy một thanh kiếm trong số đó. Ngọn lửa theo bàn tay nàng lan sang thanh kiếm, ngay sau đó cả thanh kiếm đã bị ngọn lửa bao trùm toàn bộ. Kiếm này được rèn nên từ kim loại, hỏa khắc kim, thanh kiếm nhanh chóng mềm nhũn trong tay nàng, bắt đầu có chất lỏng nhỏ xuống, nàng nhìn thấy vậy, không khỏi nhíu mày, “Kiếm này không phải vật phàm.” Khoa Đẩu Hỏa đốt cho như vậy mà không bị vỡ vụn ngay tức khắc, chỉ bị tan chảy một tí ở chuôi kiếm, còn thân kiếm chỉ đỏ bừng lên. Thấy là kiếm tốt, nàng nghĩ ngay đến Mục Cẩm Vân. Rõ ràng Mục Cẩm Vân đã có kiếm, vậy mà nàng vẫn muốn kiếm một thanh cho hắn, cứ như là hắn có sở thích thu thập danh kiếm vậy. Kiếm có thể giữ lại, nhưng kiếm linh thì nhất quyết không. Không còn kiếm linh thì nuôi lại là được. Loại kiếm linh được niệm lực cung phụng này đã khó mà dứt bỏ quan hệ với chủ nhân. Một khí linh không nghe lời, cũng chẳng khác gì một Ấn Công Đức khác, nàng chắc chắn không muốn có thêm một thứ như vậy nữa, đỡ phải rước thêm phiền về cho Mục Cẩm Vân. Nghĩ tới đây, Tô Lâm An liền tung một trảo về phía hư không, kiếm linh vốn đã bị lửa đốt thành một làn sương mù đã bị nàng bóp trong tay, cùng lúc đó, thần thức tỏa ra, uy áp phủ xuống, làn sương trong tay nàng càng lúc càng loãng hơn. “Chủ nhân của ta, chính là...” Lời còn chưa dứt, đã bị Tô Lâm An thô bạo ngắt ngang. “Ta ghét nhất mấy tên cứ động tí là lôi ô dù ra.” Tô Lâm An cau mày chế giễu. Khoa Đẩu Hỏa âm thầm nhớ kỹ, sau này nó có bị bắt nạt cũng không thể nói chủ nhân ta là Tô Lâm An rồi sao? Cái này hơi quá đáng rồi nha. Dựa vào chủ nhân chẳng thà dựa vào chính mình! Chỉ là khác với mọi khi, lần này Tô Lâm An vừa nói đã thấy mặt hơi nóng lên, nụ cười cũng cứng đờ trên môi. Chỉ vì nàng bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như nàng gặp phải phiền phức, không chừng cũng có thể hô lên một câu, “Ta là con gái ruột của Thiên đạo đấy.” “Khụ khụ.” Nàng ho khan hai tiếng, tay càng bóp mạnh hơn, cơn lốc thần thức cũng triệt để bao vây lấy kiếm linh, kéo nó vào trong cơn lốc tàn phá. Ngay phút chót, khi kiếm linh trút ra hơi tàn, một sức mạnh khổng lồ phóng thẳng lên trời, Mục Cẩm Vân ở bên cạnh đột ngột ra tay, kiếm trong tay chặn lấy kiếm khí do kiếm linh đột nhiên thả ra. Cơ thể đã rất mờ nhạt của kiếm linh đột nhiên ngưng thực, đôi mắt nó đỏ bừng, khí tức trên người liên tiếp phóng lên, miệng lẩm nhẩm “Thọ nguyên trăm năm, niệm lực hộ thân, tà ma ngoại vực, hãy nhận lấy cái chết đi!” Tu sĩ trên thượng giới đều nuôi dưỡng tín đồ. Đây là phương thức chiến đấu đặc biệt của bọn họ, trong hạ giới hoặc ngoại vực đều không tồn tại. Bọn họ nắm trong tay một loại sức mạnh khác hẳn, đó là niệm lực. Tô Lâm An cũng từng có lần chiến đấu dựa vào cung phụng của con dân trấn Thanh Thủy. Bọn họ chủ động hiến tế, cung cấp sức mạnh cho nàng. Mà giờ, kiếm linh này đã rút lấy tuổi thọ của tín đồ, tăng sức chiến đấu của bản thân nó lên. Tính mạng của những người đó, không bằng một thanh kiếm. Nếu thứ nó thu nhận là tính mạng người phàm, vậy thì tuổi thọ trăm năm... Đủ để quyết định sinh tử của bọn họ. Kiếm khí cường đại đột ngột xuất hiện đã bị Mục Cẩm Vân chặn lại, đôi mắt đỏ cạch của kiếm linh lập tức nhìn thẳng về phía Mục Cẩm Vân, vẻ mặt nó trông rất tiếc rẻ “Kiếm khí hùng hậu như vậy mà lại làm bạn với yêu nhân, hãy phân rõ giới hạn với ả, làm kiếm nô của ta, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!” Vừa nói, kiếm bị thiêu trụi trong trận pháp cũng chậm rãi sống lại, vô số kiếm mới mọc ra từ đống sắt vụn, hết thanh này rồi lại đến thanh kia, cuồn cuộn không ngừng. Ấn Công Đức “Trong kiếm đó, ta cảm nhận được một lượng oán khí khổng lồ.” Nói cách khác, đã có vô số tính mạng bị hy sinh, chỉ vì để đống kiếm này tái sinh. “Vậy là, ngươi muốn ra tay rồi hở?” Tô Lâm An cũng không vội, nàng lúc này đã có thực lực bảo đảm. Tất cả trận pháp đều thấy được rõ ràng, kiếm linh có thủ đoạn độc ác nhưng nàng còn ứng phó được. Hiếm khi Ấn Công Đức tự mở miệng, nàng phải quý trọng mới được... Từng chút từng chút, lấy được nhiều bí mật hơn từ trong miệng nó. Không ngờ Ấn Công Đức lại im lặng. Trong mắt nó, chém giết đồng loại là kẻ ác. Nhưng lúc này, kẻ giết người lại là kiếm linh. Cũng không có ai điều khiển kiếm linh đi giết người, mà kiếm linh giết là người, người không phải linh của vật. Quy tắc phán đoán của nó quá mức giản đơn, bởi vậy, chỉ thoáng suy nghĩ một chút, nó đã cảm thấy không nên ra tay, bèn không hỏi tới nữa. Thấy Ấn Công Đức đã giả chết, Tô Lâm An chỉ đành ra tay, lúc này, nàng dốc hết toàn lực, tránh kiếm linh không chết rồi lại đi thu thập tính mệnh của tín đồ để sống lại tiếp. Sức mạnh thần thức tăng mạnh, triệt để cắn nuốt hết kiếm linh, lực khí huyết chống lại niệm lực mênh mông, đè ép áp lực vô hình kia hoàn toàn. Ngay khi kiếm linh bị xóa đi, trên đỉnh đầu bỗng rung chuyển ầm ầm, sau đó, một uy áp mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nện thẳng lên người nàng. Tô Lâm An đứng không vững, hai đầu gối khuỵu xuống đất. “Lại là thiên kiếp?” Mục Cẩm Vân quờ tay trảo một cái đã lấy được Tiên Sứ Lệnh từ trên người Tô Lâm An. Hắn không hề do dự, xóa đi liên hệ thần hồn bên trên Tiên Sứ Lệnh, sau đó dán thẳng lên đỉnh đầu nàng. “Tu sĩ thượng giới chỉ có thể phân thân tới hạ giới, nếu không sẽ bị Thiên đạo nghiêm phạt.” “Hiện giờ khí tức mà nàng tỏa ra là khí tức thuộc về ngoại vực.” “Nữ vương mạnh như vậy, tại sao lại bị giới tu chân bao vây phong ấn được, đó là bởi đã bị quy tắc Thiên đạo trói buộc.” Chẳng mấy chốc hắn đã ngộ ra vấn đề, bởi vậy giải thích thật nhanh cho nàng hiểu. Tiên Sứ Lệnh vô chủ mới có thể có tác dụng bảo vệ Tô Lâm An. Tô Lâm An vừa mới cảm nhận được áp lực trên người thoáng buông lỏng, liền thấy khoảng không trên đỉnh đầu bỗng hiện ra ánh sáng vàng. Mẹ ơi, lại bắt đầu đánh à? Nàng lập tức gọi một tiếng cha rất to. Nhưng gọi rồi cũng chẳng có tác dụng gì, thần lôi lại một lần nữa phủ xuống, lần này còn ác độc hơn cả lần trước. Tô Lâm An “...” Đậu ông nội nhà ngươi!

truyện ấn công đức